Khi Diêu Như Ý nhảy lò cò vào sân bằng "gậy" chống là cánh tay của Lâm Văn An, Tùng bá quả nhiên đã chuẩn bị xong phần lớn.
Bây giờ trời lạnh, sườn cừu để ngoài, một lát đã đông cứng một nửa. Tùng bá mua khá nhiều, hiện đang đựng trong một cái đĩa sành to, sườn cừu chất thành một ngọn núi nhỏ, mỗi miếng thịt còn đọng lại không ít lớp băng vụn, thịt đỏ tươi, nhìn rất tươi ngon.
"Thịt ngon! Tùng bá, tuyệt đối đừng rã đông!" – Ánh mắt nàng sáng lên, buông tay, tự mình tăng tốc nhảy qua.
Cũng phải nói nàng nhảy lò cò suốt bốn năm ngày nay, kỹ năng nhảy một chân cũng đã luyện được, thêm vào sự khao khát mạnh mẽ đối với sườn cừu, nàng nhảy nhanh hơn cả thỏ, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Tùng bá, còn làm Tùng bá đang cúi đầu lau đĩa sành giật mình: "Mẹ ơi, tiểu nương tử con từ đâu chui ra vậy?"
Lâm Văn An bị bỏ lại, chân cũng dừng lại.
Vào mùa đông, bất kể có tuyết hay không, cơn đau âm ỉ nơi chân bị thương gần như không thể kiềm chế, Lâm Văn An đi chậm rãi ở phía sau, hắn nhìn Diêu Như Ý hưng phấn vui vẻ như một con chim sẻ chạy đến với sườn cừu của nàng, từ từ buông cánh tay còn lửng lơ trong không trung về bên hông.
Quả nhiên trong lòng người ta không thể nghĩ vẩn vơ, vừa nghĩ là sẽ xảy ra. Ánh mắt hắn ánh lên một tia cười, nhẹ nhàng lắc đầu, không đến gần lò than náo nhiệt, mà dựa vào cột hành lang, lặng lẽ nhìn họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/2888057/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.