Ở phía tây bắc của Đại Nội, trong một sân viện rộng lớn có treo biển “Ngự tiền quân khí sở”, trong xưởng mãnh hỏa du cự của Giám quân khí, tiểu lại Thẩm Hải phụ trách khoa toán đang ôm một chồng bản vẽ đã được tính toán chuẩn xác, vội vã đi về phía một ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn. Hắn gãi cái bụng béo phệ của mình, trong lòng chỉ tràn ngập niềm vui được nghỉ phép về nhà sau khi giao xong việc.
Đi đến trước căn phòng đó, bước chân hắn đột nhiên dừng lại.
Cửa sổ hé mở, dưới một ngọn đèn cô độc, Lâm Văn An đang khoác áo tập trung tính toán đường kính vòi phun bằng đồng được dùng cho phiên bản mới của mãnh hỏa du cự. Nửa khuôn mặt với đường nét rõ ràng của hắn hiện lên dưới ánh đèn, đôi mày mắt thanh tú cúi xuống, bàn tay cầm bút thon dài như tre, xương cổ tay hơi nhô lên dưới ống tay áo xanh, vẻ đẹp tuấn tú đến mức không giống với người nên ở trong Giám quân khí.
Người ở trong Giám quân khí trông như thế nào? Có người như hắn, bốn, năm ngày không có thời gian chải chuốt, mặt mũi bóng nhẫy, đầy sẹo mụn, gẩy bàn tính đến mức ngón tay phải quấn băng gạc; cũng có những người thợ ngày ngày ở trong xưởng nóng bức có mùi hăng hắc, bị ám khói đến mức vừa đen vừa đỏ; còn có một vài đạo sĩ mặc đạo bào, đeo tiền ngũ đế, ngày ngày thần thần bí bí cải tạo thuốc nổ.
Nhìn vẻ ngoài vẫn thanh thoát như gió trăng của Lâm Văn An, trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/2888081/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.