Lư Phưởng là thành viên số "001" đầu tiên. Hắn vốn nghĩ thẻ VIP của Diêu tiểu nương tử sẽ không làm quá tinh xảo, e rằng cũng giống như thẻ của mấy quán trà bên ngoài. Một số quán trà dùng tre để khắc, có khi còn dùng thẻ hồ lô, nhưng không ngờ, Mạnh Bác Viễn lại đưa cho hắn một tấm thẻ có vân mực nước.
Đây chắc là loại bột giấy cứng đặc biệt, được quét hai lớp dầu tung. Soi dưới ánh nắng, các đường vân mực nước trên đó có thể phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh như bạc, hắn xuất thân không tệ, vậy mà chưa từng thấy loại mực này!
Hơn nữa, chữ khắc trên mặt thẻ cũng rất đẹp, nhìn giống như phong cách của người đã viết tấm biển bên ngoài. Dây leo cong cong ở mặt sau, nét khắc cũng rất tinh xảo, chỉ là không hiểu tại sao… Lư Phưởng đưa thẻ lên mắt nhìn kỹ một lúc, phát hiện dây leo đó không phải là cành tùng, cành mai cũng không phải tử đằng, nghênh xuân gì cả, mà là… dây mướp đắng?
Lư Phưởng nheo mắt, cảm giác trong lòng bị một mũi tên xuyên qua. Phải chăng Diêu tiểu nương tử đang ngụ ý rằng những học trò như họ ngày đêm đọc sách chỉ để chen chúc qua cây cầu độc mộc của khoa cử, đáng thương như quả mướp đắng?
Không, Diêu tiểu nương tử sao có thể nông cạn như vậy? Nàng là cháu gái của Diêu học sĩ, quả mướp đắng này nhất định có ý nghĩa sâu xa.
Lư Phưởng suy nghĩ cặn kẽ, rất nhanh sáng tỏ!
Không phải là mỉa mai họ là mướp đắng, mà là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/2888091/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.