Chung quanh bàn là không ít xương người nằm ngổn ngang lộn xộn, hoặc là thi thể bị thối rửa không thể nhận ra.
Mà khối thi thể “mới mẻ” nhất, tử vong không quá ba tháng, quần áo trên người nó có chút rách nát có thể thấy được là của những kẻ lưu lạc, miệng thi thể cắn cánh tay chính mình, trên cánh tay có thể thấy không ít “lỗ thủng” lớn nhỏ sâu vào trong xương.
Vân Thường Nhi nhìn thoáng qua những cái lỗ thủng đó, phỏng đoán là kẻ lưu lạc tự gặm cắn huyết nhục của chính mình, nơi chốn lưu lại dấu vết tàn nhẫn.
Nàng yên lặng thu hồi ánh mắt, lại hướng địa phương khác xem.
——Bên trong vòng đá cẩm thạch bao bọc, tất cả đều là cảnh tượng thảm thiết như vậy.
Nàng thực nhanh hiểu rõ, cái gọi là kẻ lưu lạc mất tích, tuyệt đối là bởi vì bọn họ tiến vào địa phương này, rốt cuộc không thể lên lại mặt đất, người bên ngoài tìm kiếm không thấy, liền cho rằng bọn họ thần bí mất tích.
Chỉ là cứ như vậy, sự tình liền thực ý vị sâu xa.
Những tiên nhân đóng giữ, cả quan binh từng tới trong viện điều tra đều làm người hoài nghi, mà động cơ của kẻ đem thức ăn mới mẻ bày biện ở chỗ này, cũng thực dẫn người suy nghĩ sâu xa.
Vân Thường Nhi tùy tay cầm lấy một quả trái cây, nắn nắn, ngửi ngửi, xác định là loại quả dại lớn lên ở trên cây, lại đem nó thả xuống.
Thấy nửa nén hương thời gian liền sắp trôi qua, nàng quyết định trước rời đi, tìm hai “Tiên nhân” thủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-dao-bat-chinh/2544035/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.