Trái Cây bị sốc trước sự lạnh lùng của Tiêu Thiều.
Khóc nức nở vài tiếng: “Người nỡ lòng đối xử với con gái mình như vậy sao?”
Tiêu Thiều: “Cắt, chính là con gái ta.”
Lâm Sơ rùng mình.
Tiêu Thiều, thật là một người tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với chính mình, cũng tàn nhẫn với người khác.
Đa tạ lúc y biết được hắn là nam tử, không nói: “Cắt, chính là vị hôn thê của ta.”
Nhưng Trái Cây, không phải là một trái cây tầm thường.
Nó là một trái cây đã bị dọa sợ mất mật.
Trái Cây nói: “Ta là linh thể, không cắt được.”
Tiêu Thiều nói: “Thế không được hét toáng lên nữa.”
Trái Cây: “……”
Nó ủy ủy khuất khuất mà rầm rì một tiếng.
Lâm Sơ nhìn bóng trắng mơ hồ bên kia, hỏi: “Ngươi thật sự là Chiết Trúc sao?”
Hắn biết Chiết Trúc là thanh kiếm như thế nào.
Lạnh lẽo, trong veo, cầm trên tay, trọng lượng rất nhẹ, nhưng hàn ý rất nặng.
Làm thế nào mà biến thành Trái Cây chỉ biết kêu gào như thế này?
Trái Cây đáp: “Ta không phải Chiết Trúc.”
Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Trái Cây nói tiếp: “Nhưng ta tạm thời sống trong Chiết Trúc.”
Lâm Sơ: “?”
Lúc nói chuyện với hắn, Trái Cây thực ra ngoan ngoãn hơn một chút.
Thì ra nó không điểm hóa Chiết Trúc được.
Tác dụng của Mỹ Nhân Ân chính là dựa vào tạo hóa, trao linh hồn và linh thể cho những binh khí vốn dĩ không có sinh mệnh.
Nhưng với Chiết Trúc, nó không làm được.
Nghe giọng nói thì Trái Cây chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi, lời nói có hơi hỗn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-dao-de-nhat-tieu-bach-kiem/2363367/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.