Trong không trung có tia sáng màu máu sắc bén xẹt qua, bay tới chỗ cổ họng Diệp Thành.
Người ra tay lại là người nằm ngoài dự đoán của mọi người, là Phong Linh vẫn luôn im lặng.
Lúc này, một Phong Linh vẫn luôn hào sảng trầm ổn trên mặt lại hiện lên sát ý và sự hận thù đến cùng cực.
Mắt cô ta đỏ ngầu, trong tay hiện ra một thanh đoản kiếm cấp linh bảo.
Cô ta gằn giọng quát lên:
"Tên họ Diệp kia, đền mạng cho ông nội tôi!"
Tuy đòn này khá bất ngờ, nhưng cho dù là Phong Linh của mười năm trước với thực lực đỉnh cao thì cũng không thể nào làm bị thương được một cọng lông của Diệp Thành chứ đừng nói là với thực lực bây giờ.
Thậm chí Diệp Thành còn chưa ra tay, Trình Hồng Quang đứng bên cạnh đã nhẹ nhàng tóm lấy thanh đoản kiếm đó, dùng lực một cái là thanh đoản kiếm đó đã rơi xuống đất.
"Cô là ai, sao dám ám sát Diệp Thiên Quân?!"
Anh ta lớn tiếng quát, ánh mắt lạnh lùng.
Diệp Thiên Quân là tia hy vọng cuối cùng của cả Hoa Hạ thậm chí là cả Địa Cầu.
Ai dám làm tổn thương đến Diệp Thành thì chính là kẻ thù, phải diệt trừ tận gốc mới được.
Nhưng Diệp Thành lại nhướng mày, nhẹ nhàng phất tay ý bảo Trình Hồng Quang thả ra, lạnh nhạt nói: "Cô phát điên cái gì vậy? Nếu không phải nể mặt Dương Lâm thì với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-de-trung-sinh/1545056/chuong-833.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.