Sắc mặt Tần Thanh Uyển do dự, cô bé khá nghi ngờ với ông cậu đột nhiên chui ra này.
Nhưng bản năng của cô bé vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của người thân từ Diệp Thành, đó là sự cộng hưởng của huyết mạch và công pháp, thế là gật đầu, ngón tay trắng nõn ngọc ngà như búp hành chỉ vào đám nhân vật cấp cao của Hoa Đông trên đài cao.
"Người đó, người đó, người đó, người đó nữa.
Phải rồi, người phái sát thủ cuối cùng là người của nhà họ Điền".
Những nhân vật cấp cao của Hoa Đông bị Tần Thanh Uyển chỉ vào đều biến sắc.
Đặc biệt là người cuối cùng mà cô bé chỉ vào là cụ Điền của nhà họ Điền ở Tô Bắc, cụ nội của Điền Khởi Văn.
"Diệp Thiên Quân tha tội".
"Diệp Thiên Quân tha mạng".
"Diệp Thiên Quân, cậu không thể giết tôi..."
Mấy nhân vật cấp cao của Hoa Đông đó đều khóc lóc thảm thiết hoặc quỳ xuống xin tha, hoặc nói năng đạo mạo chính nghĩa.
Nhưng Diệp Thành không quan tâm mà tiện tay phất một cái, biến họ thành một làn sương máu, sau đó nhìn vào người cuối cùng là cụ Điền:
"Là lão ta sao?"
"Vâng, cháu chắc chắn.
Chính lão ta đã phái người đi giết dì Sakura, sát thủ đó không giết được dì Sakura, nhưng lại giết mẹ cháu, kẻ đứng đằng sau tất cả chính là nhà họ Điền".
Tần Thanh Uyển gật đầu, đôi mắt hằn lên tơ máu.
"Diệp Thiên Quân, chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi".
Cụ Điền từ đầu tới cuối đều ngồi ở vị trí trung tâm trên đài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-de-trung-sinh/1545062/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.