“Đúng rồi! Diệp Tiên sư, người giết nhiều Chân Quân phái lớn như vậy không sao chứ?”
Lâm Cửu Nhi đột nhiên phản ứng lại.
Nhiều người la hét trong lòng:
“Chị à, bây giờ chị mới nghĩ tới à? Tên Diệp Thành này đã giết bảy thiên tài đứng đầu cộng với Thánh Tử, còn giam cầm Thủy tiên tử, đồng nghĩa đã đắc tội với thất đại huyền môn và Liệt Diệm Cốc.
Dù là người điên cuồng nổi tiếng trong lịch sử cũng không kiêu căng bằng anh ta!”
Đừng thấy lúc này trên mặt không ít người đều lộ vẻ kính nể mà lầm, thật ra trong lòng họ đang đợi Diệp Thành trở thành trò cười.
“Không cần lo lắng, sư phụ tự có cách”.
Diệp Thành không hề để tâm, vẻ mặt vô cùng bình thản.
Anh vừa nói vừa nhìn về phía chân trời xa xa.
Lúc này trên sông Thương Lan không biết vì sao đột nhiên nổi sóng, bọt nước càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành sóng to gió lớn.
Bức tường nước cao mười trượng cuộn lên từ mặt sông, giống như một đường chỉ trắng, từ xa vọt tới với tốc độ rất nhanh, quét qua toàn bộ mặt sông, lao về phía này.
“Là giao long trắng, nó đến rồi ư?”
Lữ Khinh Mộc kêu lên.
Mọi người không khỏi nhìn sang với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nghe nói dưới sông Thương Lan có một con giao long trắng đã sống một nghìn năm, tu vi sâu không thể lường được.
Cách nửa năm, nó sẽ bơi từ hang của mình ở hạ du lên đỉnh núi ở thượng du, nuốt nhả nội đan dưới ánh trăng.
Đan khí của giao long trắng có thể bồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-de-trung-sinh/1545448/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.