Nghe vậy, Tần Hồng Sương nhíu mày.
Nhưng trong lòng bà ấy cũng bất mãn với hành động ngang ngược của Tần Tư Long, thế là chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tần Tuyết Dung, im lặng không nói.
Tần Tuyết Dung thấy vậy, lửa giận trong lòng càng tăng thêm, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Được thôi, quả đúng là thằng con hoang ở bên ngoài chạy đến đây.
Bây giờ còn chưa vào nhà họ Tần đấy, mà ngay cả cậu dì cũng không nhận.
Nếu vào nhà họ Tần rồi thì không phải ngay cả người làm mẹ như chị, nó cũng không xem ra gì hay sao?”
Tần Hồng Sương sa sầm mặt, suýt khóc thành tiếng.
Nhưng bà ấy cố nén nhịn, chỉ là mắt vẫn đỏ ngầu, nước mắt lưng tròng.
Nhìn bộ dạng của bà ấy, trong lòng Tần Tuyết Dung cũng hiểu ra, lập tức cười lớn: “Hóa ra nó cũng không nhận chị! Ha ha ha ha ha, Tần Hồng Sương ơi Tần Hồng Sương, khổ cho chị ngày đêm mong nhớ con trai cưng, kết quả người ta không hề quan tâm đến chị, đúng là nực cười chết mất”.
Nhìn thấy Tần Hồng Sương cố nén nước mắt, không cách nào phản bác mình, Tần Tuyết Dung không khỏi cảm thấy vui sướng trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, bà ta luôn bị người chị họ này đè trên đầu, cuối cùng hôm nay cũng được hả hê rồi.
Tần Tuyết Dung mượn đề tài phát huy, quở trách cả Tần Hồng Sương, sau đó mới quay đầu sang nói với Tần Tư Long: “Bác cả, cháu tuyệt đối không đồng ý cho thằng nhóc này…”
“Vụt!”
Bà ta còn chưa nói hết đã nghe thấy một âm thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-de-trung-sinh/1546314/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.