Vẻ mặt Viên Khuê vẫn như thường, từ từ nói ra.Quản sự Tôn gia thở phào nhẹ nhõm.Mọi người nghe ông ta nói thế, càng cảm thấy kinh ngạc.Trong lòng Tô Duyệt Tần lại càng thêm sốt sắng.Ngược lại là Tô Đình vẫn sờ sờ cằm, thấp giọng nói: "Lúc này mới bình thường chư."Tôn gia mời nhân chứng tới mà không phối hợp tốt, nhìn thế nào đều thấy quái lạ, không chắc còn có trá.Bây giờ nhìn lại, mới thấy bình thường."Nhưng cũng không nhìn ra người này nhìn lãnh khốc như vậy, còn chơi trò nói không rõ, đúng là quá muộn tao."Tô Đình thầm nhủ hai tiếng..
.."Công tử nhà họ Vương?"Phương Khánh trầm giọng hỏi."Đúng vậy." Viên Khuê trả lời."Bẩm đại nhân, Vương gia cùng Tôn gia ta chính là thân gia, Vương công tử chính là thay Tôn gia ta làm giao dịch." Quản sự Tôn gia vội lên tiếng: "Nhưng dù là ai đi định khế ước, thì trên khế ước này, Tô Đình đều đã ký tên xuống, tuyệt đối không phải giả tạo.""Viên bộ đầu." Phương Khánh nhìn về phía Viên Khuê, hỏi: "Ngươi có thể xác định ngày đó là Tô Đình tự mình kí tên, lúc đó Tô Đình có bị người ép buộc không?""Bẩm đại nhân, chưa từng bị người ép buộc, là hắn uống rượu, sau đó tự nguyện ký tên." Viên Khuê nói như vậy.Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người nhìn về phía Tô Đình.Phương Khánh cùng sư gia đã có dự liệu, đều có cảm giác không còn cách xoay chuyển nữa, không khỏi hít một tiếng.Tô Duyệt Tần nhìn Tô Đình, chỉ than nhẹ một tiếng, lại không trách cứ gì.Tô Đình cười với nàng, lại vỗ vỗ bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-dinh-phong-dao-truyen/583543/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.