Thần miếu.Tô Đình đi theo người trẻ tuổi mặc thanh sam, xuyên qua hành lang, đi tới tĩnh thất.Trong tĩnh thất tối tăm trầm thấp, chỉ có một cái đèn dầu, toả ra ánh sáng mờ nhạt mà yếu ớt."Tỷ.
.
."Vừa bước vào tĩnh, Tô Đình đã lập tức nhìn thấy cô nương nằm ở trên giường.Chỉ thấy biểu tỷ lẳng lặng nằm đó, sắc mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, vầng trán khẽ nhíu, có vẻ nhu nhược không thể tả, khiến người nhìn đau lòng.Trong lòng Tô Đình bỗng nhiên co rút lại, không khỏi tiến lên."Không nên đụng vào nàng."Đúng lúc này, một giọng nói già nua bỗng vang lên, ở trong tĩnh thất tối tăm, có vẻ vô cùng đột ngột.Tô Đình lập tức dừng lại, quay đầu nhìn tới, chỉ thấy ở trong góc tối tăm, có một thân ảnh lọm khọm, quay lưng về phía hắn, người này đang cúi đầu, dường như đang bận rộn cái gì.Nhìn thấy ông lão này, Tô Đình đã hiểu rõ đây chính là Tùng lão- người coi miếu trong tòa thần miếu này."Tùng lão." Tô Đình miễn cưỡng đè lại sự sốt ruột, khom người thi lễ, nói: "Không biết tỷ tỷ ta trúng bệnh chứng gì?""Nha đầu này không phải nhiễm bệnh." Tùng lão hững hờ nói."Không phải nhiễm bệnh?" Tô Đình chợt cảm thấy kinh ngạc."Nhiễm bệnh nên tìm đại phu." Tùng lão thoáng nhìn lại, liếc hắn một cái, nói rằng: "Nếu tìm tới thần miếu đến, đó chính là trúng tà.""Trúng tà?" Trong lòng Tô Đình đột nhiên xuất hiện một suy ý nghĩ hoang đường, hết sức phức tạp, dù hắn đã sớm chấp nhận chuyện có thần tiên quỷ quái nhưng còn chưa thể thay đổi suy nghĩ lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-dinh-phong-dao-truyen/583597/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.