Cuộc đối thoại của Sở Mặc và ông ngoại bắt đầu quái dị, cũng kết thúc quái dị, đương nhiên quái dị này là trong mắt Tiêu Dật. Y lật tới lật lui đoạn đối thoại của Sở Mặc và ông ngoại để ngẫm nghĩ, cũng vẫn không làm rõ được song phương có ý gì.
Sau này y sẽ làm phiền Sở Mặc? Là nói sau này chuyện làm ăn của y cần Sở Mặc phải lo lắng nhiều sao? Tiêu Dật cảm thấy đây chắc là giải thích hợp lý nhất, nhưng Sở Mặc cam nguyện gánh vác là ý gì? Vì có thể kiếm tiền, cho nên hắn không sợ phiền toái?
Tiêu Dật nhăn mặt, lần đầu tiên cảm thấy có phải do y trưởng thành tại nhân giới, cho nên không thể lý giải được văn hóa ngôn ngữ của tiên giới, lẽ nào sau này y cần phải nhồi nhét không phải là thường thức cơ bản của tiên giới, mà là văn hóa truyền thống?
Thời gian Tiêu Dật xoắn xuýt cũng chỉ một thoáng, vì y phát hiện Lâm Thính Hải cư nhiên còn chưa đi, còn đang ở trong căn phòng đó đợi y tâm sự. Tiêu Dật nghĩ tới tính cách xấu hổ nội hướng của Lâm Thính Hải, cảm thấy y nhất định phải khuyên răn đối phương. Đừng thấy Lâm Thính Hải thích khẩu vị nặng, nhưng với cách nói của Lâm Thính Hải, Lâm Thính Hải kỳ thật vẫn là một thiếu niên tâm tư mẫn cảm. Tuy theo tuổi tác của tiên giới Lâm Thính Hải lớn hơn y, nhưng không biết có phải Lâm Thính Hải luôn gọi y Tiêu huynh, Tiêu huynh không, y cũng tự động xem Lâm Thính Hải thành em trai.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-gioi-tau-tu-pham/1543444/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.