Đứng lại!
Nhiếp Hàn gọi giật một tiếng, chỉ pháp kiếm trong tay về phía hắn, một luồng kiếm ý lăng lệ thẳng thúc tâm thần, khóa chặt Từ Huyền.
- Từ sư đệ, sao không đánh, sợ cái gì!
Bên dưới không ít tiên môn đệ tử hò hét trợ uy.
- Các ngươi dừng lại! Từ sư đệ nhập môn mới nửa năm, sao có thể là đối thủ Nhiếp Hàn, nếu như bởi vì nhất thời manh động, để xảy ra sơ xuất gì, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
- Hắc hắc, ta thấy hắn là sợ...
Chúng nhân bên dưới nhao nhao nghị luận.
Từ Huyền bị luồng kiếm ý lạnh thấu xương ấy khóa chặt, thân hình cứng đờ, thầm nghĩ: Không lẽ hôm nay nhất định phải chiến?
- Từ sư đệ, không lẽ đệ sợ thật?
Nhiếp Hàn mặt mày căng cứng, ánh mắt lạnh lùng, giễu cợt nói.
- Sợ?
Từ Huyền giật mình, mừng rỡ nói:
- Đúng đúng, đệ sợ, bây giờ huynh có thể tha cho đệ được rồi chứ.
Nói đoạn hắn làm bộ rời đi.
Tình cảnh này, khiến tất cả những người có mặt đều phải ngớ ra, cằm như muốn rớt xuống.
Đến Nhiếp Hàn, cũng một mặt cổ quái, trong lòng có chút phẫn nộ.
Mắt thấy sắp đạt được ý muốn, thoát khỏi trận chiến đấu này, trong lòng Từ Huyền có chút mừng thầm.
Keng
Một đường kiếm quang lạnh như lãnh tinh, chớp mắt từ phía sau chém đến.
Từ Huyền chỉ cảm thấy một luồng hàn ý, xuyên vào trong cơ thể, tâm thần run lên, vội vàng né tránh.
Phốc phốc!
Trên thạch đài lưu lại một vết kiếm dài đến vài thước, chúng nhân quan chiến,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-ha-phong-bao/2470928/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.