Lusca đã đi ngủ, Dương Hằng pha một cốc cà phê đi ra ngoài lều.
Hắn đi đến chỗ một cái bệ đá, ngồi xuống.
Cái bệ đá này là hắn vô tình phát hiện được.
Tuy rằng không phải chỗ cao nhưng tầm nhìn rất rộng và thoáng đãng.
Thỉnh thoảng hắn sẽ ra đây ngồi một chút để xả hơi, cùng với nhìn sao trời.
Bây giờ đã khá muộn, rất ít hộ còn bật đèn, cung không có âm thanh huyên náo.
Hắn uống một ngụm cà phê, trong đầu nghiền ngẫm nội dung của cuốn chuyện tranh kamen rider.
Cuốn truyện tranh lúc trước khiến Dương Hằng bị chấn động không nhẹ.
Nhân vật chính chỉ là một người bình thường từ đầu đến chân, vô tình gặp được cái đai lưng mà trở thành kamen rider mà có thể không để ý tính mạng cứu vớt người khác.
Ngẫu nhiên có được sức mạnh thường thì người ta sẽ thỏa mãn chính mình, "thỏa mãn" không nhất thiết phải làm việc xấu.
Nó có thể là đánh kẻ ác, cứu người khác cũng là một loại thỏa mãn.
Nhưng dưới tiền đề chính mình không có bị tổn hại.
Nhân vật chính có được sức mạnh về sau, cuộc sống túng thiếu vẫn không thay đổi.
Cứu người, nhưng thứ nhận lại chỉ là sự nghi ngờ và sợ hãi.
Không có tràng vỗ tay hay khen ngợi nào cả, chỉ có một mình trở về cùng với cơ thể đầy vết thương.
Nhưng nghĩ đến câu trả lời của kamen rider, Dương Hằng trong đáy lòng lại một lần nữa có thứ gì đó nhảy lên.
Nó không còn nhỏ bé đến chính hắn cũng không rõ ràng nữa, mà hắn đã dần dần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-hoa-tai-vo-han-the-gioi/1751068/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.