Thanh niên áo tím này vô cùng tự đắc, hắn nghĩ rằng Dương Phàm đã động tâm với lực lượng mình nắm giữ, với độc đạo mọi người theo đuổi tán tụng, thậm chí hắn còn chê thánh đạo y thuật là bàng môn tả đạo. Nhưng mà hắn lại không biết ý nghĩ trong đầu Dương Phàm lúc này: "Người này độc thương Linh mãng của Dược Tiên cốc, tất nhiên sẽ kinh động Dược Sư trong cốc, nếu ta nhân cơ hội này chữa khỏi độc thương của con linh mãng vậy chẳng phải có thể chiếm được ấn tượng tốt của Dược Tiên cốc sao?"
- Như thế nào ngươi suy nghĩ xong chưa?
Gã thanh niên áo tím ngạo nghễ nhìn Dương Phàm nói.
- Suy nghĩ cái gi?
Dương Phàm hơi sửng sốt.
- Đương nhiên là bỏ y theo độc! Vừa rồi ngươi cũng chứng kiến sự lợi hại của độc đạo ta rồi, giết Yêu thú tam cấp bằng thuốc độc này, không cần tốn nhiều sức.
Gã thanh niên áo tím ra vẻ tất nhiên phải thế nói:
- Y đạo cùng độc đạo ở bản chất cùng một nguồn gốc. Với tu vi và thiên phú của ngươi, cộng thêm hiểu biết về dược lý, khẳng định có thể trong vòng mấy năm trở thành cao thủ độc đạo.
- Giết Yêu thú tam cấp bằng thuốc độc, không cần tốn nhiều sức?
Dương Phàm làm ra vẻ mặt nghi ngờ chỉ vào linh mãng cách đó không xa cười tủm tỉm nói:
- Vậy thì chưa chắc!
- Cái gì? Ngươi không tin!
Gã thanh niên xấu xí áo tím quay đầu nhìn lại, phát hiện Tam Mục Thông Linh Mãng kia đã ngừng rít gào và quay cuồng, độc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-hong-lo/2343064/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.