TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 8: Tuyết ảnh diêu hồn ánh thanh minh.
-----o0o-----
Chương 136: Thốn tâm như ngọc, hồn nhất biến nhi thành hồng.
"Cứ Doanh?"
Vừa thấy mảnh vải có hoa văn quen thuộc đó, thiếu niên đang về nhai muộn cảm giác có một tiếng "Oành" nổ vang bên tai, trong nhất thời dường như huyết dịch toàn thân đều xộc hết lên não. Đôi mắt vốn trong sáng của Tỉnh Ngôn, lúc này vằn vện tia máu. Tà dương loang lổ trên sơn đạo hắt vào mắt y, đôi mắt liền trở thành như có lốm đốm huyết lệ.
Lúc này, mỗi chữ đỏ trên mảnh vải như mỗi nhát kiếm bén đâm thấu vào tim thiếu niên. Chấn kinh, phẫn nộ, hối hận, lo âu, khuất nhục, cừu hận, đủ mọi cảm giác bất an, đen tối, đồng loạt như cơn lũ quét qua đầm lầy, cuốn tung mọi thứ tích tụ bao nhiêu năm lên.
Qua một lát, đợi khi đồ vật trong tay rơi xuống đất gây tiếng động, thiếu niên kinh giận mới như bị trùng cắn, giật mình choàng tỉnh.
Lại mở mảnh vải bị vò thành một cục trong tay ra, gắng nhịn cảm giác như bị trùng cắn xương, chăm chú quan sát đường nét mấy chữ đỏ đó, sau đó khó nhọc khom lưng, tay run run tận lực nhấc mớ lương thực vừa đánh rơi lên.
"Ca ca, huynh về rồi à!"
Đi đến cửa nhai, vị thiếu nữ hoạt bát đó, như thường lệ tung tăng đến bên nhai, hoan hô nghênh đón ca ca của nó.
"Ừ, về rồi".
Bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-lo-yen-tran/833888/quyen-8-chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.