Trương Hằng vừa nghe thấy lời này tuy cũng chưa đến mức trợn ngược mắt lên. nhưng ở sâu trong đáy lòng cũng có một chút xúc động nhất định.
Bị áp bức quá lâu, nhưng không ở dưới áp bức đó mà chết đi, mà ở trong sự áp bức đó vùng lên.
Có một luồng nhiệt huyết nảy sinh trong cơ thể của Trương Hằng, nhưng lại bị hắn dập tắt trong khoảnh khắc.
Giết tới thượng giới, chuyện này có thể sao?
Trong lòng Trương Hằng cười khổ, nhìn quang điểm đen kịt trước mắt. tiếp tục trao đổi với nó:
- Vũ Vô Cực. ta không có thần thông cái thế như ngươi, ở địa phương nhỏ như Chu Vương Triều này sinh tồn cũng gian nan vô cùng, sao còn đám kiêu ngạo với thượng giới chứ?
Bất cứ một tiên nhân nào của thượng giới cùng có thể tung hoành khắp Chu Vương Triều, giết đám người như Trương Hằng cũng chỉ giống như giết một con kiến.
- Ngươi không dám sao?
Trong thanh âm của Vũ Vô Cực lộ ra một sự thất vọng và khó hiểu. ngay sau đó hắn liền khẽ thở dài:
- Việc trên thế gian này chỉ cần đám làm là không có gì không thể làm được. Sự khác biệt giữa cường giả và kẻ yếu là ở chỗ ngươi có đủ tự tin hay không, có một tấm lòng có thể bao dung rộng lớn hay không. Cho nên. điều mà cường giả có thể làm được, kẻ yếu không làm được.
Trương Hằng trầm mặc trong chốc lát. trong lòng nảy sinh một chút xúc động.
Đột nhiên hắn nhớ tới cảnh giới thứ hai của Thần Linh Nhãn. Ngưng Mâu Thiên Lý.
Bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-luyen-chi-lo/714665/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.