Một bình rượu màu xanh được đặt trên một cái bàn dài ở ngay mũi thuyền, bên cạnh còn có nhiều loại mứt hoa quả để ngăn nắp cẩn thận trong một cái hộp màu đỏ, ngoài ra không còn đồ ăn gì khác thường thấy trên bàn rượu.
Tiểu thuyền màu đen đang lướt nhẹ trên dòng sông lớn đầy cánh hoa đào.
Trong khoang thuyền, một nữ tử tên Nghê Thường Ngọc Nhân đang ôm đàn tỳ bà trong ngực, đầu tỳ bà khẽ chắn ngang che mất khuôn mặt người này. Ngón tay nhỏ và dài uyển chuyển nhẹ nhàng gãy đàn, trong lúc âm thanh cao vút vang khắp dòng sông mát lạnh, người này đột nhiên hé đôi môi đỏ mộng hát lên:
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.
Thanh Ngọc Án - Tân Khí Tật
( Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ.
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.)
Diệp Luyến Hoa dịch
Sau khi hát xong, Nghê Thường Ngọc Nhân trầm ngâm thu hồi miếng gỗ nhỏ dùng để gãy đàn đang đè lên dây, sau đó chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-ma-bien/1846129/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.