Thi thể Trương Bình chậm rãi biến mất, hóa thành một vũng nước đen, thấm xuống dưới đất. Mà những bó hoa tươi kia vẫn không ngừng nở rộ, hóa giải khí tức dơ bẩn, cuối cùng bao trùm cả chiến trường.
Tần Tích Nguyệt ngồi xuống một bụi hoa cách nơi Trương Bình chết không xa.
Máu tanh trên chiến trường biến mất, hoang nguyên này trở nên an tường và xinh đẹp.
Cả hoang nguyên bắt đầu vang lên tiếng hoan hô.
Lâm Tịch ngẩng đầu, nhìn đám người đang hoan hô.
Hắn thấy ở chỗ những người đang hoan hô, có một người trẻ tuổi đứng hàng đầu tiên.
Hắn cảm thấy người này hơi quen thuộc, sau đó hắn nhớ lại đám lửa cháy ở học viện, biết được người trẻ tuổi này là ai. Hắn thấy người trẻ tuổi này không còn ngây ngô nữa, đồng thời nhớ lời hứa của người này.
Hắn liền biết tại sao vị đồng học này lại đứng ở hàng đầu.
Đối với trận chiến giữa hắn và Trương Bình, tu vi của đồng học này quá nhỏ yếu, nhưng vị đồng học này lại luôn nhớ lời hứa của mình, chuẩn bị trả tính mạng cho hắn. Cho dù điều này không thể thay đổi được gì, nhưng đây chính là một sự tín niệm và thái độ.
Ngoài ra, Lâm Tịch còn nhìn thấy nhiều đồng học có quan hệ với mình ngày xưa cũng đang đứng ở đây, hắn bỗng nhiên nghĩ tới nhiều chuyện ngày xưa.
Hắn cười cười với vị đồng học đã lâu không thấy, rồi khom lưng hái một đóa hoa bồ công anh.
...
...
Nhiều ngày sau, có một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại ven đường.
Người nằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-ma-bien/366570/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.