Một ngọc giản màu xanh lóng lánh, mang theo một tia máu xuất hiện.
Vương Lâm không rảnh rỗi nhìn xem ngọc giản rực rỡ như thế nào, thần thức đảo qua, lập tức thở sâu. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ suy tư nồng đậm.
Hai bộ phận bị phong ấn trong ngọc giản lúc này đã hoàn toàn được mở ra.
- Nàng… Không ngờ quả thật là Thanh Sương… Vương Lâm than nhẹ, thần thức dung nhập vào bên trong ngọc giản, xem xét hai bộ phận nội dung còn lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm chìm đắm trong ngọc giản kia không còn biết gì đến thời gian nữa.
Ngày tiếp theo sau ngày Vương Lâm chìm đắm vào trong ngọc giản kia thì lão già thấp bé kia tỉnh lại, nhưng bên ngoài thân thể hắn bị Tam Tài kiếm trận bao vây, từng trận kiếm khí âm hàn từ ngoài da truyền vào thân thể khiến cho hắn không dám có chút cử động!
Với tu vi của hắn mơ hồ có thể nhìn ra sự huyền diệu của Tam Tài kiếm trận này, cũng không chỉ là ở những bảo kiếm này mà là lực lượng kỳ dị ẩn chứa bên trong.
Mặt khác còn có Hứa Lập Quốc ở một bên nhìn hắn chằm chằm. Tên Hứa Lập Quốc này rỗi rãi bay đi thổi lại xung quanh lão già, thỉnh thoảng lại mỉm cười âm trầm, cầm thanh hắc đao, khoa tay múa chân trước người vài cái.
Mấy ngày sau, thần thức của Vương Lâm thu hồi ra khỏi ngọc giản, mở hai mắt, thở ra một hơi thật dài.
- Tiên nhân còn lãnh khốc hơn cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-nghich/1560769/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.