- Bát tinh… Cổ Thần…
Vương Lâm trầm tư, ngẩng đầu nhìn qua thang lên tầng hai. Hắn thầm than một tiếng, từ từ bước lên để lại Lý Nguyên ở tầng một nhìn mấy bức tranh kia ngẩn người tự nói.
Dù sao cũng không còn nhiều người trên thế gian này biết được Cổ Thần.
Tầng thứ hai tương đối đơn giản, chỉ có một cái bàn, bên trên trải ra một tấm giấy vàng, bên cạnh có mấy cây bút vẽ. Có thể tưởng tượng được chủ nhân nơi đây thích vẽ tranh. Cách cái bàn không xa còn có một lư hương, chẳng qua lúc này chỉ còn lại tro hương.
Vương Lâm đi vào bên cạnh bàn nhìn xem, tờ giấy bên trên bị một cái quỹ xích đè lên. Quỹ xích này tản mát ra từng hồi Tiên khí, hiển nhiên không phải vật phàm. Tuy nhiên ánh mắt Vương Lâm cũng không xem cái quỹ xích này mà nhìn về phía trang giấy.
"Năm Ất canh thứ mười sáu lịch Tiên giới, Cổ Thần đánh một trận với các tiên, thắng! Pháp bảo của ta tổn hại chỉ có ở trong này tế luyện. Nhưng sau chiến thắng này được chia một khối da, làm thành giáp da…"
"Năm Ất canh thứ mười chín, kinh biến! Tiên đế điên cuồng, chỉ lên trời mà chết… Ta tận mắt nhìn thấy tất cả, thấy được một cảnh tượng trên bầu trời không nên tồn tại khi Tiên đế chết đi…" "Ta từ khi thành tiên đến nay, mặc dù chiến đấu với Cổ Thần cũng không hề có lòng khiếp sợ, nhưng một cảnh tượng này làm ta khiếp đảm, bàng hoàng… Thấy được điều không nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-nghich/1561004/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.