Trong bảy ngày cả Địa Cung hoàn toàn yên tĩnh. Mặc dù có người ra ngoài nhưng cũng đều yên lặng di chuyển, không hề nói năng gì. Cũng có người cẩn cẩn thận thận rời khỏi Địa Cung, đi tới phía trên mặt đất, nhìn thấy biến hóa nghiêng trời lệch đất trên Cực Thiên thảo nguyên, cả đám người đều trợn mắt há mồm.
Hồi tường lại ba câu Vương Lâm nói trước khi bế quan, người nào chứng kiến biến hóa to lớn trên Cực Thiên thảo nguyên, cỏ xanh toàn bộ sụp đổ, mặt đất tràn ngập khe nứt. Đều cảm thấy hoảng sợ.
Cảnh tượng này nói rõ ba câu của Vương Lâm không hề có chút giả dối.
Hơn nữa trên Cực Thiên thảo nguyên này ngoài tu sĩ Thiên Ngưu Châu ra thì chẳng còn có một tu sĩ Lục Ma Châu nào. Những lời nói của Vương Lâm lại càng vang vọng trong tâm thần mọi người.
Viêm Loan cũng đi tới mặt đất. Nhìn bốn phía, ánh mắt nàng xuất hiện vẻ kiêng kỵ sâu sắc. Tu vi nàng cao thâm, có thể nhìn thấy những manh mối mà người khác không phát hiện được. Cực Thiên thảo nguyên này là một dấu tay khổng lồ!
Chẳng qua mọi người đang ở bên trong dấu tay cho nên thường thường không để ý tới.
Bảy ngày trước nơi này đã trài qua một trận chém giết kịch liệt.
Viêm Loan trầm mặc.
Hứa Đông Đức đứng bên cạnh Viêm Loan, ánh mắt phức tạp nhìn bốn phía.
Vương trưởng lão này ngày sau nhất định một bước lên trời, sợ rằng không bao nhiêu năm nữa chúng ta khi thấy hắn lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-nghich/1562923/chuong-1785.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.