Giờ khắc này, lão Hắc cũng có chút ít đau đầu.
Lúc này, ba người Tô Triệt xuyên qua một mảnh lùm cây, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, phía trước là một khu vực thật lớn, đã không có cây cối rậm rạp, biến thành vô số cột đá đồ đằng cao tới mấy trượng, hợp thành một thạch lâm do người kiếm tạo.
Không hề nghi ngờ, trong thạch lâm nhất định là nguy cơ trùng trùng, khẳng định nguy hiểm hơn vô số lần so với trong rừng cây.
Phạm vi Thạch lâm bao trùm rất lớn, ba người Tô Triệt đi đến nơi này, lúc này lại thay đổi phương hướng đã không còn kịp rồi, nhất định sẽ bị những người đằng sau kia đuổi theo.
Cái này nên làm thế nào cho phải?
- Phiến thạch lâm này, tuyệt đối không thể đi vào.
Phỉ Vân không chút do dự nói:
- Tô Triệt, ta tới ngăn những người đằng sau kia, ngươi hướng bên kia chạy đi.
Thời điểm nói ra những lời này, nội tâm của Phỉ Vân cũng vô cùng chua xót: không thể tưởng được, nhanh như vậy đã phải phân biệt cùng hắn, hơn nữa là vĩnh không tương kiến...
Truy binh buông xuống, Tô Triệt cũng không kịp tinh tế giải thích cái gì, chỉ có thể đột ngột nói:
- Nếu hai người các ngươi tin được ta, liền phong bế nghe nhìn, phong bế tri giác, ta liền có biện pháp mang theo các ngươi tránh được tràng nguy cơ trước mắt này.
- Thật sự?
Phỉ Vân kinh hỷnói ra, đối với năng lực của Tô Triệt là không hề nghi vấn.
Tô Triệt gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Nếu không tin được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-nguc/715310/chuong-165.html