Mạnh Dung Dung nói.
- Ồ?
Cương thi Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
- Ha ha ha ha, tiểu nha đầu, ngươi đang nói đùa sao? Nghe ngươi đàn một khúc nhạc, ta sẽ đi theo ngươi?
Tất nhiên Bạo Tạc Vương Thú không tin nói.
Mạnh Dung Dung lại nhìn về phía cương thi Diêm Xuyên, trong mắt đầy vẻ chờ đợi.
Nếu như đổi lại là người khác, cương thi Diêm Xuyên tất nhiên sẽ không đồng ý. Bất luận trong bất kỳ tình huống nào, đối với Bạo Tạc Vương Thú, Đại Trăn đều ở trong tình thế bắt buộc. Trong quá trình này không thể có bất kỳ điều gì bất ngờ!
Nhưng người này lại Mạnh Dung Dung?
- Sư tôn có thể chỉ bởi vì suy tính đến quan hệ giữa ngươi và ta, mới để ta đến đây. Hãy tin tưởng ta. Ta vĩnh viễn sẽ không làm bất kỳ chuyện gì bất lợi để đối phó với ngươi!
Mạnh Dung Dung ôn nhu nói.
Nhìn ánh mắt chờ đợi được tin tưởng của Mạnh Dung Dung, trong lòng cương thi Diêm Xuyên chợt trở nên mềm yếu. Hắn gật đầu một cái.
- Diêm Xuyên, ngươi làm vậy là có ý gì?
Bạo Tạc Vương Thú trầm giọng nói.
- Bạo Tạc Vương Thú, Dung Dung là vị hôn thê của ta. Ngươi hãy nghe nàng đàn một khúc, hẳn không tính là cái gì. Sau một khúc nhạc, nếu ngươi không muốn đi cùng với nàng, bất kỳ ai cũng đừng nghĩ tới chuyện mang ngươi đi. Cho dù Phục Hy tự mình tới đây, Đại Trăn ta cũng cùng ngươi chung một chiến tuyến!
Cương thi Diêm Xuyên trịnh trọng hứa hẹn.
Trong mắt Bạo Tạc Vương Thú lộ vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-quoc-dai-de/1380302/chuong-1142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.