Giờ phút này, Dương gian, chỗ long liễn của Diêm Xuyên.
Doãn Hận Thiên đã dần hết nhức đầu, nhắm mắt lại dường như đang điều chỉnh trạng thái.
Diêm Xuyên hình người, Miêu Miêu, Bạch Khởi liên lặng chờ đợi.
Lại qua mấy ngày Doãn Hận Thiên mới mở mắt ra, trong mắt gã tĩnh lặng như nước.
Miêu Miêu kêu lên:
- Meo! Tiểu Doãn Tử tỉnh rồi!
Doãn Hận Thiên đứng dậy, cúi đầu nói với Diêm Xuyên:
- Đa tạ thánh vương hộ pháp cho vi thần!
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Cái gì?
Doãn Hận Thiên cười khổ, gật đầu, nói:
- Vâng, ký ức tiên tổ để lại ta chỉ lấy một phần, chắc chắn vẫn còn rất nhiều nhưng hiện tại ta chỉ có thể sử dụng nhiêu đó.
Con mắt của Doãn Hận Thiên vẫn là trọng đồng.
Miêu Miêu hỏi:
- Meo! Con mắt của ngươi làm sao biến được?
Doãn Hận Thiên hít sâu, cười khổ nói:
- Không biết.
- A?
Doãn Hận Thiên nghiêm túc nói:
- Tiên tổ để lại đây là bí mật của thiên địa, như ngày trước Thông Thiên giáo chủ đã nói.
Diêm Xuyên con ngươi co rút, hỏi:
- Giống nhau? Giống như thế nào?
Doãn Hận Thiên hít sâu, nói:
- Cực sinh Thái Cực, trong hư vô sinh ra một thế giới hỗn độn, thế giới này chậm rãi trưởng thành, diễn biến Thái Cực, dần dần, thế giới hưng thịnh. Thế giới này trải qua mấy thời kỳ đặc biệt gọi là 'kỷ'.
- Kỷ?
Doãn Hận Thiên giải thích rằng:
- Đúng vậy. Cũng gọi là kỷ nguyên, đệ nhất kỷ, chính là lúc đầu tiên. Khi đó đang trong hư vô, chỉ có một thế giới,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-quoc-dai-de/1380891/chuong-853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.