- A?
Lưu Cẩn vung phất trần, lạnh lùng nói:
- Vương của ta nói đúng, thành trì chỉ có thể có một chính quyền, vài thế lực hợp nhau khống chế một thành sớm muộn gì sẽ ra việc lớn. Nếu qua trận này thì thế lực Đại Hà tông, Ngự Yêu tông phải bị thanh lý hết!
Tướng quân mặc giáp lo lắng nói:
- Vậy Lưu công công, bây giờ tính sao?
Lưu Cẩn giọng điệu âm trầm nói:
- Bây giờ chúng ta không ra được, chỉ có thể thủ hộ Hoắc Quang bế quan, chờ hắn đột phá là chúng ta có thể đi ra ngoài. Mười vạn đại quân bên ngoài rất nhanh sẽ trở về. Yên tâm, mọi chuyện đều sẽ qua, bất cứ ai tính kế chúng ta đều sẽ phải trả giá đắt!
- Tuân lệnh!
Lưu Cẩn nhìn bên dưới. Cách Phù Không đảo không xa, trong một cái sân cũng có một đám người nhìn lên trời.
Hai mươi người mặc hoa phục, lạnh lùng liếc Phù Không đảo, đi hướng một gian thiên điện.
Chủ điện vẫn đang khép kín.
Trong thiên điện.
Một người đàn ông cười khổ nói:
- Hai mươi Thần cảnh chúng ta giám sát một Khí cảnh? Thật là buồn cười.
Lại một người đàn ông trầm giọng nói:
- Có gì buồn cười? Trưởng lão tông ta, cao thủ hạ Hư cảnh cũng không phải đang ngồi trong đại điện đó sao?
Người đàn ông cười khổ nói:
- Mạc Ức chưởng môn, ngươi nói đúng, nhưng chuyện này làm hơi quái.
Mạc Ức chưởng môn cười nói:
- Ta biết ý nghĩ của ngươi, ngũ tông chúng ta mang theo tám ngàn đệ tử tiến vào Vô Ưu thành, theo lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-quoc-dai-de/1382145/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.