Không động lòng người như cầm thanh, chỉ có tiếng rống dã man, như muốn dùng thanh âm xé rách bầu trời.
Tiếng rống điếc tai hình thành sóng âm bắn hướng đỉnh Tử Cấm.
Tiếng hổ gầm như thanh kiếm sắc bén xé rách tầng tầng cầm lãng, xông hướng Nhật Nguyệt Minh không chút đề phòng.
- A?
Vương Chu ngoài ý muốn nhìn âm công nửa đường xen ngang.
Âm công này không lớn, trước kia Vương Chu không thèm để vào mắt, nhưng bây giờ âm công của gã gần như tập trung vào tiền tuyền, hướng tiên cung. Trăm vạn khô lâu quân ma như trường hà đập vỡ đê dài đối diện, mé bên chợt giết ra âm công làm Vương Chu trở tay không kịp.
- Muốn chết!
Vương Chu trừng mắt, ngón tay búng.
Một luồng cầm lãng va chạm mạnh với tiếng rống hổ gầm.
Ầm!
Cầm lãng, âm công va chạm vào nhau, lao ra bão tố to lớn.
Lực phản chấn mạnh mẽ ập đến, huyết khí mãnh hổ bạo tạc.
- A!
- A!
Ba ngàn tướng sĩ bị trùng kích này đánh văng ra, đập vào Thất Cầm Thị.
- Phụt.
- Phụt.
- Phụt.
Cẩm y quân hộc máu, trọng thương suy sụp.
Đinh!
Trên đỉnh Tử Cấm vang tiếng trong trẻo.
Ầm ầm!
Trường hà khô lâu quân ma hùng hồn bạo tạc.
Bạo tạc to lớn làm vòng bảo hộ cầm lãng phía xa cũng nổ tung.
- Phụt.
- Phụt.
Bình Sơn lâu cùng hộc máu, bị trùng kích đánh văng ra.
Văn Nhược Tiên Sinh miễn cưỡng đỡ được đợt trùng kích đầu, dù không hộc máu nhưng bị chấn nội tạng lăn lộn, mặt đỏ như gấc chín, kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-quoc-dai-de/1382480/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.