Dịch Phong cười nói:
- Kỳ của ta không chỉ riêng trên bàn cờ.
- A?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Sau này cờ của ta không chỉ có riêng nơi này, thiên hạ lớn bao nhiêu đều là bàn cờ của ta.
Dịch Phong nheo mắt nói:
- A?
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Lão thái sư không tin sao?
Dịch Phong lắc đầu, nói:
- Vương gia chí khí! Lão hủ đã già.
Diêm Xuyên cười nói:
- Lão thái sư tự coi nhẹ mình, già? ở đâu ra già?
Dịch Phong mỉm cười không đáp.
Diêm Xuyên lại hỏi:
- Lão thái sư cảm thấy Yến quốc ta và Cự Lộc thư viện so sánh thế nào?
Mắt Dịch Phong lóe tia sáng:
- So sánh?
Dịch Phong là người cực kỳ thông minh, khoảnh khắc nghe hiểu ý của Diêm Xuyên, nhưng không dám chắc chắn, lão nhìn hắn. Diêm Xuyên muốn phát triển Yến quốc cường đại như Cự Lộc thư viện?
Dịch Phong nhíu mày hỏi:
- Có thể không?
Diêm Xuyên cười nói:
- Người thứ nhất thành tiên nhân, trước khi thành tiên ngửa đầu nhìn trời, hắn nói một câu giống như lão thái sư, là 'có thể không?'.
Dịch Lâm đứng bên cạnh nghe mờ mịt:
- A?
Người thứ nhất thành tiên nhân? Ai là người thứ nhất thành tiên nhân? Diêm Xuyên nói câu này có ý gì?
Dịch Lâm mờ mịt nhưng Dịch Phong nghe ra. Không biết có người thứ nhất thành tiên nhân hay không, điều này không quan trọng, quan trọng là thái độ hiện nay của Diêm Xuyên.
Có thể không? Đúng vậy, tại sao không thể?
Dịch Phong mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Cách nghĩ của vương gia khiến ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-quoc-dai-de/1382565/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.