[cáo] phù, tới tận sáng mới xong, tiếp theo lại 3c, mn đừng chờ hnay nhé, có khả năng k xong dc vì cáo bận về ngoại làm giỗ, huhuhu
********
Trầm Lan Nguyệt đi theo cảnh sát tới đồn làm ghi chép, trong lòng vẫn còn hoảng sợ. Cô theo bản năng tìm kiếm thanh niên đã trợ giúp mình, thế nhưng người đã không thấy đâu nữa. Trầm Lan Nguyệt có chút thất vọng, ngay lúc này thì bạn cùng phòng của cô tới.
Lúc nhận được điện thoại của Trầm Lan Nguyệt, Dung Y Vân sợ tới mức hồn vía muốn bay ra ngoài, bọn họ không phải người đế đô*, chẳng qua học đại học ở đây nên sau khi tốt nghiệp ở lại luôn. [* đế đô = thủ đô, cáo thích từ đế đô quá, sau này sẽ dùng luôn]
"A Nguyệt, A Nguyệt, bồ không sao chứ? Mình sắp bị hù chết luôn rồi này!" Đến giờ mặt Dung Y Vân vẫn còn trắng bệch, cô nắm tay Trầm Lan Nguyệt, lạnh như băng.
Trầm Lan Nguyệt ôm chặt tay Dung Y Vân tìm kiếm an ủi: "May mà có người giúp, bằng không mình xong đời rồi. Mình sợ muốn chết, người nam kia tát mình một cái, đến giờ mình vẫn còn thấy chóng mặt này."
Dung Y Vân khẩn trương nâng mặt Trầm Lan Nguyệt, quả nhiên trên làn da mịn màng là vết bàn tay rõ ràng, thoạt nhìn đặc biệt chói mắt, Dung Y Vân cắn răng: "Đám buôn người này sớm muộn gì cũng bị trời phạt. Bây giờ bị cảnh sát bắt rồi, khẳng định sẽ bị trừng phạt thích đáng. Đừng sợ, có mình ở đây! Sau này ra ngoài nhớ mang vũ khí phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-sinh-doan-menh-sao/1800703/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.