Mười phút sau, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi dừng ở ven đường, hai người lên xe ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau. Tài xế là một người đàn ông trung niên đầu Địa Trung Hải, vừa khởi động xe vừa nói: "Đơn này hiện trên tổng đài lâu rồi mà không ai nhận, tôi còn tưởng rằng.."
Hứa Viễn Hàng nói tiếp: "Cho rằng chúng tôi là ma?"
Tài xe cười ha hả: "Vị trí này nhạy cảm mà."
Ánh mắt ông lướt qua gương chiếu hậu, trong lòng suy nghĩ, một nam một nữ, tuổi không lớn lắm, diện mạo đều thực xuất chúng, hẳn là người yêu, nhìn còn rất xứng đôi. Ông hiếu kì hỏi: "Muộn như vậy chạy tới nơi đây làm gì thế?" "
Có vị trí rộng rãi, Hứa Viễn Hàng lười biếng điều chỉnh tư thế ngồi, tùy ý xoạc đôi chân dài:" Hẹn hò. "
Không có gì ngạc nhiên, vừa dứt lời liền nhận được một ánh mắt hình viên đạn từ người bên cạnh.
Anh không thèm để ý, chấp nhận mọi ánh nhìn.
Tài xe là người từng trải, tuy rằng ông rất ngạc nhiên không biết tại sao bọn họ thực sự chọn vùng núi hoang vu này hẹn hò, nhưng ông cũng đã từng có một thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, chỉ cần nghĩ như vậy liền có thể hiểu được. Con đường phía trước thông thoáng, ông quay đầu lại, cho Hứa Viễn Hàng một ánh mắt đàn ông đều hiểu.
Xe một đường vững vàng từ bóng đêm mịt mờ lọt vào trong ánh đèn phồn hoa.
Hứa Viễn Hàng cùng Trì Vân Phàm xuống xe ở lối vào hẻm Nam. Sau khi người tài xế chào tạm biệt bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-sinh-khong-ngay-tho-gia-thuan-tinh/2354988/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.