Nhờ lúc trước bận rộn, nên kỳ nghỉ bây giờ của Cố Duy Sanh vẫn chưa kết thúc, sau khi ở trên weibo nói phải tạm ngừng phát sóng trực tiếp, y mới kín đáo theo Lâu Tiêu tới lối vào Sơn Thị được thiết lập tại thành phố S.
Đó là một cái đền thờ cũ kỹ nằm ở ngã tư đường, địa chỉ của nó cứ đổi tới đổi lui, Cố Duy Sanh đi qua mấy lần, nhưng cũng chỉ nhớ kỹ cây hòe khổng lồ bên cạnh đền thờ.
Khí trời ở thành phố S hôm nay không quá tốt, gió Bắc thổi vù vù, người đi trên đường cúi đầu vội vã về nhà, cả bầu không khí bỗng dưng trở nên tiêu điều hẳn.
Vị trí mà đèn dẫn hồn chỉ không hề hẻo lánh, Cố Duy Sanh đeo kính râm và khẩu trang, giấu thật kỹ khuôn mặt minh tinh của mình.
Lâu Tiêu lại không lo lắng như Cố Duy Sanh, hắn chỉ đội mũ đơn giản, trong thời tiết xấu như vầy, không có mấy ai rảnh rỗi chú ý đến khuôn mặt của người khác.
Người bình thường không nhìn thấy đèn dẫn hồn trong lòng bàn tay Cố Duy Sanh, đèn lồng trắng bệch chập chờn giữa tiết trời lạnh lẽo, Cố Duy Sanh khựng lại, xoay người quẹo vào một ngõ nhỏ khác.
"Mọi chuyện đã sắp xếp xong?" Cố Duy Sanh há miệng, giọng nói vì bị khẩu trang che chắn mà có hơi mơ hồ, "Lối vào Sơn Thị cũng không chỉ có một cái ở thành phố S."
"Yên tâm." Lâu Tiêu nặn nặn bàn tay còn lại của Cố Duy Sanh, "Tuy lượng oan hồn nhiều, nhưng những thiên sư khác cũng không phải ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-sinh-quy-cua-anh-bien-mat-roi/2208156/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.