"Tùy anh," Cố Duy Sanh nằm nhoài trong lồng ngực Lâu Tiêu, rầu rĩ nói, "Dù sao cũng là tôi đội nồi."
Bên tai Cố Duy Sanh là tiếng tim đập gấp gáp mạnh mẽ, như muốn nói chủ nhân của nó không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Y trời sinh đất dưỡng không thuộc về thế gian, trên thế gian này chưa từng có người cố chấp muốn cùng y kết duyên như vậy, Cố Duy Sanh luôn rất sợ phiền phức, nhưng giờ phút này lời đã tới bên miệng, nhưng khi đối mặt với Lâu Tiêu ngay cả một câu y cũng không thể nói nên lời.
"Sao lại nói em đội nồi?" Lâu Tiêu vòng tay qua eo Cố Duy Sanh, tay còn lại nghịch mái tóc đen rủ xuống vai đối phương, "Chẳng lẽ không đúng là em trêu chọc tôi?"
Cố Duy Sanh ngước mắt lên: "Như?"
"Lần đầu gặp ở phim trường, tránh tôi như tránh hồng thủy mãnh thú," Lâu Tiêu dừng lại động tác, nghiêm túc suy nghĩ nói, "Nhắc tới thịt người, hoàn toàn khơi dậy hứng thú của tôi đối với em."
"Đó không phải là lạc mềm buộc chặt," Cố Duy Sanh lười biếng giải thích, "Lúc ấy tôi thật sự chê anh phiền."
"Vậy khi đang quay phim ở Tống trạch thì sao," Lâu Tiêu buông một sợi tóc đen trong tay xuống, sau đó chạm nhẹ vào khóe mắt ửng đỏ của Cố Duy Sanh, "Cười đẹp như vậy, còn cố ý nhào vào ngực tôi."
Cố Duy Sanh liếc đối phương một cái: "Đó rõ ràng là nội dung kịch bản cần phải diễn."
"Tôi không quan tâm, cuối cùng thì em là người nhào vào lồng ngực tôi đấy thôi?" Lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-sinh-quy-cua-anh-bien-mat-roi/2208230/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.