Giống như để phối hợp với lời nói của Lâu Tiêu, hắn vừa dứt lời, trong rừng liền nổi lên một trận gió tà.
Thấy cảnh tượng này, Chúc Linh vốn đã nhát gan lập tức nắm chặt cây cờ trong tay: "Hay chúng ta cứ ở đây một đêm đi? Nếu tổ tiết mục đã thiết lập thời lượng là ba ngày, chắc chắn sẽ không để chúng ta tìm thấy rương kho báu trong đêm đầu tiên đâu."
Phó Minh Huân luôn là một người đàn ông lịch thiệp với các cô gái, thấy đồng đội của mình đưa ra ý kiến phản đối, hắn cũng không cố chấp khăng khăng giữ quyết định của mình.
"Vậy chúng ta cứ ở đây nghỉ ngơi một đêm đi," Phó Minh Huân rất biết lắng nghe và tiếp thu, "Đúng lúc có thể nắm rõ hoàn cảnh xung quanh."
Giống như không ngờ rằng Phó Minh Huân lại dễ nói chuyện như vậy, Chúc Linh hơi kinh ngạc đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, mà bên kia, Vân Hành cũng đang nhỏ giọng nói cái gì đó với Lang Thu Ngọc, nhìn biểu tình của hai người, dường như bọn họ cũng bỏ đi ý niệm hành động một mình.
Cố Duy Sanh lại không rảnh để ý tới tình huống của hai nhóm khác, y nhìn chằm chằm ánh mặt trời loang lổ từ kẽ hở lá cây, đột nhiên nhớ tới một chuyện phiền toái.
—— Y có thể nướng thỏ, nhưng tìm đâu ra thỏ rừng để bắt đây?
"Đang nghĩ gì đó?" Các nhóm đều đã bắt đầu tháo túi chuẩn bị dựng lều, chỉ có Lâu Tiêu không nhanh không chậm ngồi trên ba lô bên cạnh Cố Duy Sanh.
"Thỏ," Cố Duy Sanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-sinh-quy-cua-anh-bien-mat-roi/2208263/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.