Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Đêm nay Giang Cảnh Bạch khóc nhiều, cảm thấy rất là khát, y nửa ngồi dậy đỡ lấy ly nước uống một hớp nhỏ.
Độ ấm vừa phải tiến vào trong miệng như mưa vào cồn cát, cuống họng lập tức dịu bớt.
Giang Cảnh Bạch uống liền nửa ly, mở miệng hỏi: "Sao anh..."
Vừa mới nói hai chữ, mặt Giang Cảnh Bạch đã biến sắc, mạnh mẽ nuốt nửa câu còn lại xuống.
Âm thanh trước khi ngủ chỉ có hơi mềm yếu dính nhão, lúc này vừa tỉnh ngủ, độ khàn khiến y thật không muốn nghe thêm.
Ánh mắt Nam Việt cũng thay đổi, lấy lòng nắm vai y, duỗi ra một cái tay khác lau đi vệt nước bên môi Giang Cảnh Bạch.
Mặt Giang Cảnh Bạch lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, há mồm cắn lên ngón tay kẻ cầm đầu.
Không dùng sức, chỉ đơn thuần cắn cho hả giận.
Nam Việt tự biết đuối lý, tay cũng không dám động, tùy ý để y cắn.
Không gian khép kín tạm thời ngăn cách với xã hội là vũ khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ người, tối qua Nam Việt xác thực cảm thấy suиɠ sướиɠ vì con mồi bị trói ở bên người không chỗ trốn chạy.
Giang Cảnh Bạch bị mặt nạ thân sĩ dụ dỗ nói rất nhiều câu xấu hổ, đầu tiên là gọi chồng, sau đó lại nhắc tới trưởng bối, bị Nam Việt ép hỏi là trưởng bối gì, từng tiếng 'anh ơi' bật ra từ trong kẽ răng.
Da mặt y mỏng, xưa nay chưa từng nói nhiều lời ở trên giường như vậy, lần này vừa khóc vừa kêu, cũng bị sặc không ít, cổ họng không báo hỏng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-sinh-van-khong-chiu-ly-hon/2025891/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.