Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Không thể không nói, không đủ thông minh có lúc lại là một chuyện tốt.
Như những lời vừa nãy kia, nếu đổi một thời gian địa điểm khác, có lẽ Nam Việt dù như thế nào cũng không nói ra được.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay người đàn ông cùng hơi thở nóng bỏng cùng ập vào mặt, Giang Cảnh Bạch nghĩ cả người mình sắp bốc khói rồi.
Có vài người ngoài mặt thì nghiêm túc lãnh đạm, nhưng những lời nói ở trong chăn lại chẳng liên quan gì đến từ "lạnh nhạt" cả.
Giang Cảnh Bạch không muốn Nam Việt biết mặt mình đang nóng lên, cúi đầu vùi mặt vào gối, âm thanh bị chặn vang lên nho nhỏ: "... Em sẽ không hiểu lầm nữa."
Rõ ràng là bị lời thổ lộ nghiêm túc của Nam Việt làm xấu hổ rồi.
"Như vậy là được rồi." Nam Việt cười cười, cầm tay Giang Cảnh Bạch đặt lên eo mình, thuận thế ôm người vào trong lồng ngực.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nam Việt vẫn tỉnh lại sớm hơn Giang Cảnh Bạch một chút.
Giang Cảnh Bạch không cảm nhận được nhiệt độ của người bên cạnh, mơ mơ màng màng vươn mình nhìn về phía tủ quần áo, Nam Việt quả nhiên đứng ở đó thay quần áo.
Nhận thấy tầm mắt từ trên giường, Nam Việt mặt không đổi sắc tiếp tục cài nút áo: "Hôm nay đi ăn ở quán bánh bao em nói à?"
Hôm qua Giang Cảnh Bạch ăn được một cái bánh bao của nhân viên cửa hàng mang đến, lập tức gục ngã trước hương vị thơm ngon, y hỏi nhân viên địa chỉ, chiều hôm đó nhắn tin cho Nam Việt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-sinh-van-khong-chiu-ly-hon/2025894/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.