Editor: Diệp Hạ
Giang Cảnh Bạch một đêm vô mộng, tỉnh giấc lúc gần hừng đông.
Trước người ấm áp dễ chịu, mềm dẻo lại rắn chắc, dựa vào rất thoải mái.
Y mê man dụi dụi về phía trước, muốn cọ cọ trong chốc lát, nửa bên mặt lại đột nhiên cảm nhận được một thứ xù xù.
Rất mềm mại, còn mang theo mùi hương dễ ngửi quen thuộc.
Giang Cảnh Bạch theo bản năng ngửi ngửi, duỗi tay sờ qua, nheo mắt lại.
Thứ chạm vào mặt y không phải đồ gì kì quái, chỉ là một cái đầu tóc ngắn hơi hỗn độn.
Nhìn thì có vẻ rất cứng nhắc, nhưng khi sờ lên lại rất mềm mại mượt mà, rất đã tay.
Giang Cảnh Bạch tùy ý xoa nhẹ một phen, sau đó biểu tình trở nên kinh ngạc.
Y ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện tay Nam Việt đang ôm eo mình, cả khuôn mặt vùi vào xương quai xanh y.
Giang Cảnh Bạch: "............"
Một người đàn ông to lớn như vậy, thế nhưng lại có thể vùi mình vào lồng ngực y.
Giang Cảnh Bạch ngơ một lúc.
Y nhìn nhìn gương mặt anh tuấn ngủ say của Nam Việt, lại nhìn tay mình đang đặt lên đầu đối phương, mất mát nhấc tay lên.
Nam Việt hô hấp vững vàng, hơi thở mát lạnh phun vào cổ y.
Rất giống một con con cún bự mới được nhận nuôi, vì chưa bồi dưỡng đủ tình cảm nên có vẻ bất an.
Giang Cảnh Bạch phát hiện thân thể hai người đang dính chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-sinh-van-khong-chiu-ly-hon/2025967/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.