Mười hai mảnh thần thức, bao gồm luôn cả mười hai năm ký ức của hắn.
Trong khoảnh khắc đồng loạt tràn vào trong thức hải của hắn, ngàn vạn bức họa từng bức từng bức nhanh chóng trải ra, Hoài Vọng phút chốc chết đứng tại chỗ, mặc cho đống thông tin ngổn ngang đó ùn ùn kéo đến.
Ký ức tràn vào trong thần thức không chia trước sau, trình tự thời gian đảo lộn.
Nhưng không đâu là không có ngọn Kiêm Sơn từng xuất hiện trong ảo cảnh cả.
Hoài Vọng nhìn thấy hắn và Kiêm Trúc ngồi ở đầu thuyền bạch ngọc dạo thuyền; nhìn thấy mình phủi tro bụi dính trên mặt cho Kiêm Trúc lúc y nướng gà, Kiêm Trúc vừa cười vừa rướn người đến hôn lên môi hắn; nhìn thấy hắn khắc một cái chụp đèn hình hoa sen nhân lúc y ngủ treo trên đầu giường, rồi mắc vào tóc Kiêm Trúc khi y thức dậy.
Hắn nhìn thấy mình lấy vảy của vua giao nhân làm đặc sản địa phương tặng cho Kiêm Trúc; thấy mình biết Kiêm Trúc thích hoa hoa cỏ cỏ, thế là trồng linh thực hoa cỏ đầy Kiêm Sơn.
Còn nhìn thấy ngày nọ xuân sắc rạng ngời, Kiêm Trúc thản nhiên ngồi trên đầu cành, cẳng chân trắng bóc thấp thoáng dưới vạt áo, đong đưa ngay trước mặt hắn, cụp mắt nở nụ cười xảo quyệt, “Ngươi cứu ta rồi, muốn ta báo đáp ngươi như thế nào?”
…
Hàng vạn ngàn bức họa nhanh chóng lướt qua ngay trước mắt, ngập tràn trong cả thức hải, lấp đầy phần ký ức không được trọn vẹn.
Bàn tay đang buông xuống bên người của Hoài Vọng run lên bần bật, vành mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-ton-boi-tinh-bac-nghia/1331480/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.