Lưỡi kiếm sắc bén chỉ cần nhích thêm một chút xíu nữa là có thể chạm đến da thịt. Kiêm Trúc liếc lưỡi kiếm một cái gió lạnh vèo vèo, cánh môi nhấc lên, “Định mệnh dẫn đường.”
Bên gáy bị áp sát, y bổ sung, “Cộng thêm truyền tống trận.”
Hoài Vọng cau mày, hiển nhiên là không tin. Kiêm Trúc nhận ra, xem ra đến cả Hoài Vọng cũng không biết đến sự tồn tại của trận pháp này.
Y thu lại vẻ mặt, nhìn về phía đầm nước, “Nằm ở ngay con suối đó, Tiên tôn không biết?”
Thanh kiếm của Hoài Vọng dời đi mấy tấc, Kiêm Trúc tránh khỏi mũi kiếm đi về phía đầm nước, “ào” một tiếng đi đến chỗ vừa rơi xuống ban nãy.
Nước trong đầm lạnh thấu xương không đến quá nửa người, mái tóc và trường bào màu xanh tản ra trên mặt nước, dưới trời đông giá rét thế này mà giữa đầm lại trồi lên một búp sen xanh.
Hoài Vọng nhìn thoáng qua y, cũng đi theo xuống nước.
Động thái lúc rơi xuống suối không phải nhỏ, bắn lại một vũng nước lớn. Kiêm Trúc đưa tay sờ sờ lên vách đá sau suối, lại dùng linh thức quét một vòng dưới đáy ao, kết giới hoàn toàn không có chút dấu vết nào là lơi lỏng ra.
“Cả tòa Thương Sơn này được trận pháp của bản tôn bao trùm, tự tiện xông vào tất chết.” Hoài Vọng đứng phía sau y.
Lúc này Kiêm Trúc cũng không phải là sợ Hoài Vọng không tin mình, so với chuyện đó, thì việc có người có thể lặng yên không một tiếng động bày một trận pháp truyền tống về Thương Sơn thì khiến người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-ton-boi-tinh-bac-nghia/1331663/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.