Hoà Thuận phi ngựa ra khỏi Hạ Tang trấn, nàng đã gi3t chết năm tên Ma Tộc nhân, chắc chắn tộc trưởng Hạ Tang sẽ không để yên chuyện này.
Tốt nhất là trực tiếp bỏ đi không cần quay về khách đi3m nữa.
Theo chỉ dẫn trên bản đồ rách, Hoà Thuận cưỡi ngựa hướng về phía Thiên Châu thành.
Đêm đó khi đang ngủ bên đường, nàng nhìn thấy đằng xa có mấy đạo ánh sáng vụt qua, vài vị tu sĩ đang bay tới hướng này.
Nàng nghĩ đó là người của tộc trưởng Hạ Tang tìm mình nhưng sau đó họ lại không dừng lại, trực tiếp bay qua đầu nàng rồi biến mất trong bầu trời đêm.
"Ơ?" Hòa Thuận cảm thấy có chút kỳ quái, những tu sĩ kia đều từ Hạ Tang mà tới nhưng đều không tu luyện pháp thuật hay bùa chú gì.
Nghĩ tới đây, chỉ cần không tới tìm nàng, bất luận con gì hay tu sĩ bay ngang qua, nàng đều mặc kệ, tự mình đi nghỉ ngơi.
Ma Giới cũng giống như Phàm Giới, cũng ăn mừng năm mới.
Hôm nay là đêm giao thừa, Hoà Thuận cưỡi ngựa trên đường nhìn những bông tuyết rơi xuống, nàng kéo chặt chiếc áo lông thỏ.
Đã gần 20 ngày kể từ khi rời Hạ Tang trấn, trên cánh đồng không có làng mạc hay tiểu đi3m này, nàng tình cờ bắt kịp năm mới.
Càng đi xa thời tiết càng lạnh.
Hoà Thuận cưỡi ngựa nhìn xung quanh nhưng không có một ngôi nhà nào hết, xem ra đêm nay lại phải ngủ ngoài hoang dã, nhưng bầu trời đầy tuyết như vậy đến một nơi che mưa gió cũng không có.
Hơn nữa hôm nay là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-truc/107385/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.