Lúc này vừa đúng sáng sớm, trên mật biển sương mù dày đặc, gió biển khi nhanh khi chậm, ngẫu nhiên thổi một đám sương mù dày đặc như mây tách ra, lộ ra một góc đào nhỏ đá ngầm cao chót vót trên mật biên, giống như một cái miệng khống lồ giấu ở dưới nước, chi lộ ra khỏi mật nước răng nanh sắc bén.
Trên mật biển aợn sóng cuồn cuộn, giống như bàn tay trắng xanh cực lớn từng chút một vuốt lên bờ cát.
Bôn ba mấy ngày, mọi người đều có chút mệt mỏi. Vũ La mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Nghỉ ngơi một chút đi, sau đó bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Hắc Thủy Tiên tìm một chỗ đá ngầm bên bờ biển ngồi xuống tĩnh tọa điều tức. Hổ Mãnh tự nhiên tránh xa Chu Cẩn.
Chu Cẩn quay lưng về phía Vũ La bước đi.
Vũ La thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi hà tất phải...
Chu Cẩn quay lưng về phía hắn nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt. Dường như sau khi gặp hắn. Chu Cẩn liền đặc biệt yếu đuối, muốn khóc nhiều hơn.
- Ta nguyện ý!
Nàng cắn răng nói, giày thêu chà trên bờ cát, giống như mũi khoan hung hăng đâm xuống bờ cát.
Xung quanh không có người khác, Vũ La yên lặng tiến lên, từ phía sau ôm lấy nàng.
Cỗ hương vị quen thuộc trên người Vũ La chui vào mũi Chu Cẩn, toàn thân ấm áp dào
dạt.
Hai người đêm đó chia tay, ký ức của Chu Cẩn vẫn còn mới mẻ. Mấy ngày nay, mình khát vọng không phải chính là cảm giác ôm này sao? Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-tuyet/1564229/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.