Nếu là người bình thường, hơn vạn năm bị Đại ca của mình áp chế không nhận được tình thương và quan tâm của phụ thân, tâm lý đã sớm biến thái, hận Đại ca không sớm chết đi cho rảnh. Nhưng Thiết Hùng Bá không như vậy, hắn tình nguyện hy sinh tính mạng của mình, chính là không muốn nhìn thấy phụ thân đau khổ khi mất đi trường tử!
Vũ La ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Người như vậy, nếu ta không cứu, thiên lý không tha...
- Gia gia ngươi là người bảo thủ, ta thực sự không thích.
Vũ La nói thẳng:
- Nhưng phụ thân ngươi là người tốt. Cầm đi!
Hắn tiện tay lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra một khối Bạch Khẩu Ngưng Đồng lớn bằng đầu người, nặng nề đặt ở trên bàn.
- Cộp!
Một tiếng kêu trầm muộn, Thiết Sư Lan cả người ngây dại, hắn lúc trước phụ trách thu thập Bạch Khẩu Ngưng Đồng trong toàn Thiết gia, đối với loại kim loại quý hiếm này vô cùng quen thuộc, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây tuyệt đối là Bạch Khẩu Ngưng Đồng hàng thật giá thật, một khối lớn như vậy, ít nhất cũng có hơn hai mươi cân. Thiết Sư Lan chỉ sửng sốt như vậy trong chốc lát, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, lệ nóng đã từ khóe mắt chảy xuống.
Cúi người xuống, Thiết Sư Lan hướng về phía Vũ La dập đầu nhanh ba cái:
- Vũ La huynh đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau nếu có điều sai phái, Thiết Sư Lan dù tan xương nát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-tuyet/1564462/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.