Ôn Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, trốn sau lưng Nhan Phóng, khi mọi người đi hết, cô mới thò đầu ra.
“Sợ cái gì, tuy rằng bọn họ quản nhiều thứ, nhưng mặc kệ người trẻ tuổi tự do yêu đương.” Anh cười trêu ghẹo.
Hai mắt cô sáng ngời, trong lòng sôi trào, hai chữ “yêu đương” hiện lên trong đầu.
Cô chớp chớp mắt, đem sự sôi trào trong lòng đuổi ra ngoài.
Cô nhớ đến chuyện chính, lo thời gian không kịp, nắm chặt góc áo của anh: “Vậy em có thể đi thi đấu được không?”
“Em thực sự không có việc gì, em hứa sẽ đi gặp bác sĩ sau khi trận đấu kết thúc.”
Anh biết cô rất coi trọng lần thi đấu này, anh có thể làm gì được chứ, điều đó anh không thể tự ý quyết định.
Anh thở dài rồi gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”
Bọn họ trở về, gặp Sầm Triều đang nói chuyện cùng với cảnh sát. Cảnh sát yêu cầu cô ấy phải lập biên bản, nhưng họ đã thương lượng xong trước buổi biểu diễn. Nhìn thấy Ôn Nguyệt, Sầm Triều đi đến quan tâm nói: “Ôn Nguyệt, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao, ngược lại là cậu đó, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Ôn Nguyệt nắm lấy tay Sầm Triều, quan sát một lượt từ trên xuống dưới của cô ấy xem có bị thương chỗ nào không. Thấy sắc mặc cô ấy hơi kém, Ôn Nguyệt áy náy: “Là tớ không tốt, làm liên luỵ tới cậu.”
Sầm Triều nở nụ cười: “Cái gì mà liên luỵ với không liên luỵ, vì sao các cậu lại về rồi?”
“Tớ muốn tham gia thi đấu.” Sầm Triều gật đầu, hiểu ý cô.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-vao-bong-dem-sat-lieu-gia-ca-than/311134/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.