Lý Đông Phóng ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi, thân thể cường tráng, đang độ sung mãn nhất. Vì thế khả năng hồi phục của anh cũng rất mạnh, mới nằm được hai ngày anh đã bắt đầu đòi xuống giường.
Sau khi Ninh Mật đi theo Lưu Quốc Yến vào nhà liền thấy anh đứng ở đấy, Lâm Hựu đứng một bên đỡ anh. Trên mu bàn tay Lý Đông Phóng đang ghim kim tiêm, còn cả nửa bình truyền chưa truyền xong, cho nên Lâm Hựu đứng bên cạnh vừa dìu vừa cầm bình truyền nước giúp anh.
Khí sắc của anh hôm nay đã khá hơn mấy ngày trước rất nhiều, mặt mày cũng hồng hào hơn. Tuy nhiên đôi môi vẫn còn hơi tái nhợt của một người bệnh, khô rang, khóe môi còn bị bong chút da.
Ninh Mật đặt bình giữ ấm trong tay xuống bàn, nhìn anh, “Em nói với dì Tôn là có người bạn bị bệnh nên muốn đi thăm cô ấy, định nấu canh gà ác bồi bổ cho cô ấy, thế là dì Tôn liền giúp em làm.”
“Em cũng biết nấu canh à?”
“Cứ cho là thế đi.” Ninh Mật không hề khiêm tốn, “Em nấu mất ba tiếng, thịt gà đã được gỡ xương, vị canh đậm đà, em bỏ ít muối lắm, có lẽ sẽ hơi nhạt, nhưng bỏ nhiều muối thì mất chất. Hơn nữa bây giờ anh đang bị thương nên không được ăn quá mặn.”
Anh gật đầu, vịn vào sofa rồi ngồi xuống, đưa tay nhận chén canh của cô thử một miếng. Hương vị quả thật khá nhạt, hơi khó uống, còn tanh hơn cả canh gà dì Tôn nấu, nhưng cô lại có lòng nên anh cũng không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-vao-long-anh/2631715/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.