Giọng nói này được lạc ấn bên trong kí ức thuỷ tinh, vang vọng khắp linh sơn của Đan Phủ khiến các luyện đan sư nghe xong thì mắt sáng cả lên, đặc biệt là các luyện đan sư ở cấp thấp, đặc biệt là các luyện đan sư chưa mua được nhà, người nào người nấy vô cùng hào hứng.
Đây rõ ràng như những miếng bánh ở trên trời rơi xuống, bước vào Đan Phủ, bọn họ không cần phải lo lắng về chuyện nhà cửa nữa, cũng không cần phải lo sợ về việc sống ở bên ngoài bị đủ thứ đe doạ, ở đây bọn họ có thể nhận được đãi ngộ của Linh Đan Các.
Còn có những luyện đan sư trước đó bị coi thường trong cuộc tuyển chọn luyện đan sư, lúc này có thể coi như bỏ đã tìm được một nơi tốt hơn để đi.
Trong đan phủ là cả hàng dài luyện đan sư xếp hàng, bọn họ tới đây để ghi danh đăng kí, nếu đếm kĩ thì có thể thấy là gần mười nghìn người, gần mười nghìn luyện đan sư tề tựu về đây, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Trên đỉnh núi, Niệm Vi bên trong lớp hắc bào khẽ mỉm cười: “Thánh Chủ, nơi này thật khiến người ta tò mò”.
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành ho hắng, “vì đúc ra được lệnh bài thông hành và tạo ra nhà ở mà ta đã tiêu sạch toàn bộ số nguyên thạch mà Tạ Vân đưa cho ta”.
“Cái này thì không sao, hôm nào đó đệ tử cũng sẽ đi tìm lão tổ mượn tiền, lão tổ yêu quý đệ tử nhất đó”.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.