Hoa Thiên lão tổ không thể sao tin nổi và nhìn Nhược Thiên Chu Tước.
Xuống đây rồi nói!
Nhược Thiên Chu Tước vẫn tỏ ra vô cùng hung hãn, bà ta vươn tay lôi Hoa Thiên lão tổ xuống khiến hai bà lão hắc bạch ở bên phải xuýt xoa, đường đường là một tu sĩ Chuẩn Thánh sao lại như con gà con bị Thánh Nhân thích làm gì thì làm như vậy.
Diệp Thành cũng tặc lưỡi, hắn thầm nhủ sao cái đầu của Hoa Thiên lão tổ lại không biết điều như vậy chứ.
Mặc dù Nhược Thiên Chu Tước không phải là Chuẩn Thánh nhưng đằng sau bà còn hai vị Chuẩn Thánh nữa, trận dung với ba tu sĩ Chuẩn Thánh mà ông ta không định bỏ chạy lại hùng hồn xông lên giao chiến, bị đánh cũng đáng đời.
Muốn giết thì giết!
Hoa Thiên lão tổ vẫn tỏ ra ngoan cố, mặc dù bị trấn áp nhưng không có ý định cúi đầu.
Nhược Thiên Chu Tước không nói gì, bà ta tiến lên giáng một cái bạt khiến hàm răng của Hoa Thiên lão tổ bay loạn xạ.
Lúc này Hoa Thiên lão tổ sợ rồi, ông ta chịu cái bạt kia mà nước mắt tuôn rơi lã chã.
Thấy vậy, Diệp Thành ho hắng, hắn lập tức lấy ra một cuộn tranh giơ trước mặt Hoa Thiên lão tổ, hỏi: “Tiền bối đã từng thấy nữ tử trong bức tranh này chưa? Nếu tiền bối biết hi vọng có thể nói cho vãn bối”.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.