Hai mươi lăm người lần lượt đứng dậ theo, bọn họ cung kính hành lễ với Cơ Như Tuyết.
Không cần đa lễ!
Cơ Như Tuyết mỉm cười, cảm giác có phần lạ kì.
Diệp Thành bước tới nhìn tất cả mọi người một lượt rồi mới nhìn sang Cơ Như Tuyết: “Cơ cô nương, những người này đều là cố hữu của ta, sau này mong cô quan tâm hơn, Diệp Thành vô cùng cảm kích”.
“Đương nhiên rồi”, Cơ Như Tuyết lập tức mỉm cười.
“Diệp Thành cảm ơn”, Diệp Thành nói rồi vẫy tay với phía Triệu Tử Vân sau đó khoát tay, mọi người hiểu ý lần lượt đứng dậy lau nước mắt rồi bước ra khỏi rừng trúc.
“Ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm”, Cơ Như Tuyết khẽ giọng nói.
“Muội muội của cô bao giờ xuất quan?”, Diệp Thành mỉm cười, hỏi.
“Còn ba tới năm ngày nữa”, Cơ Như Tuyết khẽ đáp, “công pháp của muội muội và đạo tắc gặp vấn đề”.
“Vậy thì ta ra ngoài đi dạo chút”.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-vo-truyen-ky/1415833/chuong-3186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.