Màn đêm không hề yên tĩnh.
Quân đội nước Triệu đang hành quân trong đêm thì được triệu hồi về bởi một thánh chỉ.
Còn những người mà Tần Hùng dẫn đầu xông vào từng bản làng, âm thanh ồn ào đương nhiên không thể tránh khỏi, thế nhưng nghe nói là thánh chỉ thì người dân không dám làm trái lệnh, nhanh chóng cùng quân đội rời khỏi quê hương.
Đồng thời, ở khắp các nơi trên nước Triệu đều vang lên tiếng ngựa hí vang, từng đoàn xe mang theo hoả lẫm được đưa đến khắp các nơi trên đất nước, chỉ cần là những nơi có người sinh sống thì đều được rắc đầy hoả lẫm trừ tà.
Lúc này, ở một rặng núi dài sừng sững, trên một đỉnh núi cao chọc trời, có một lão già mặc áo bào tím đang khoanh chân ngồi đó.
Người này thân hình gầy gò như que củi, để mái tóc màu đỏ, khắp người sực lên mùi máu tanh dị thường.
Nếu nhìn vào mắt ông ta thì chắc chắn sẽ khiến người ta sợ hãi vì đó là đôi mắt u ám như ác ma.
Bên cạnh lão ta còn có một cái lò luyện đan cao ba trượng, trong lò luyện đan có ngọn lửa màu đỏ đang cháy rực.
“Lão già, ông có biết ta là ai không? Ta là Tam Tiểu Thư của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc”, giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong cái lư luyện đan kia.
“Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc?”, lão già mặc đồ tím nghe vậy thì chỉ nhếch miệng cười, trong đôi mắt càng hiện lên ánh nhìn thâm sâu khó dò.
“Tôi khuyên ông ngoan ngoãn thả tôi ra, nếu không thì nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-vo-truyen-ky/1880403/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.