Vút!
Thanh Thiên Khuyết của Diệp Thành được hắn phi từ xa, mũi kiếm chĩa về phía Doãn Chí Bình, còn hắn lại đạp ra bộ pháp kỳ diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan theo sau thanh kiếm.
Thấy thanh Thiên Khuyết bay tới, Doãn Chí Bình nghiến răng, biết Diệp Thành sẽ không cho mình cơ hội lần thứ hai.
Doãn Chí Bình nghĩ đi nghĩ lại, quyết định bỏ đi ý định thi triển Kinh Lôi Trảm Đao Quyết mà lùi về sau một cách dứt khoát.
Gừ!
Tiếng gầm của thú vang lên, Diệp Thành xông tới, thi triển Thú Thâm Nộ, trong chốc lát đã tới trước mặt Doãn Chí Bình.
“Muốn chết”, Doãn Chí Bình lạnh giọng vung đao chém tới.
“Ai chết cũng chưa chắc đâu”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn né người, đại đao kia chém gần sát tới hắn.
“Đến lượt ta”, sau tiếng gằn, Diệp Thành tung một chưởng khiến Doãn Chí Bình lùi lại phía sau.
Gừ!
Gừ!
Gừ!
Trên chiến đài, âm thanh gầm gừ dị thường vang lên sau mỗi lần Diệp Thành xuất chiêu.
Hắn lại như mãnh thú hạ sơn, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sư tử, lúc lại như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập, xé được kết hợp nhuần nhuyễn giữa chân, tay, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều trở thành vũ khí hung hãn.
“Lại là cách đánh này”, bên dưới chiến đài vang lên tiếng xì xào, có vẻ như bọn họ đều biết khả năng chiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-vo-truyen-ky/195711/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.