Diệp Thành đi lượn một vòng, thấy không cần mua thêm gì thì rời khỏi con đường huyên náo kia.
Vừa đi vào nhà trọ, Hùng Nhị đã lao tới, hắn kéo Diệp Thành mà liên mồm: “Tên nhóc nhà ngươi, ông đây còn tưởng ngươi bị ám sát rồi chứ”.
“Chẳng phải ngươi nói trong thời gian diễn ra buổi đấu giá cấm tàn sát đánh nhau sao? Ngô Trường Thanh có to gan cỡ nào cũng không dám tìm ta tính sổ ở đây”, Diệp Thành nói rồi không quên rút ra một cái túi đựng đồ nhét vào tay Hùng Nhị: “Này, linh thạch của ngươi, ba trăm nghìn tròn đấy”.
Nhận lấy túi đựng đồ, Hùng Nhị liếc nhìn vào trong sau đó nhìn sang Diệp Thành với con mắt có vẻ ngỡ ngàng: “Sao ngươi còn linh thạch?” “Ta nhặt được”.
“Nhặt…nhặt được?”, Hùng Nhị đi sau đít Diệp Thành: “Nhặt được ở đâu, ta cũng đi nhặt lấy một túi về”.
“Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành đáp đại một câu sau đó vươn vai, vừa giơ tay vừa đi về phòng mình: “Hôm nay đủ mệt rồi, nghỉ sớm đi”.
Hùng Nhị còn định nói gì đó nhưng Diệp Thành đã đóng cửa lại rồi.
“Nhặt được ở Thiên Huyền Môn, ta tin ngươi có mà lạ”, Hùng Nhị lẩm bẩm, hắn cầm chắc túi đựng đồ trong tay rồi cười khúc khích.
Quay về phòng, Diệp Thành đóng chặt cửa, lấy bình hồ lô Tử Kim ra.
Hắn còn nhớ tối qua sau khi uống linh dịch trong bình hồ lô, hắn cảm thấy cơ thể nóng ran như thiêu như đốt, cơn đau đớn tê dại như muốn nổ tung đầu óc vẫn còn để lại dư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-vo-truyen-ky/195802/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.