Phía đối diện, Diệp Thành giả từ từ đi tới, hắn cầm sát kiếm đẫm máu, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến cả đầm Vô Vọng chấn động phát ra từng âm thanh bịch bịch.
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hắn nhìn chằm chằm tên Diệp Thành giả màu đen ở phía đối diện.
Tên Diệp Thành kia vẫn giống như một hình nộm, đôi mắt vô hồn, thần thái đờ đẫn, khuôn mặt không hề mang theo bất cứ tình cảm nào, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn rất mạnh, giống như sát thần bước ra từ địa ngục, lạnh lùng khôn tả, chỉ muốn giết chết Diệp Thành ngay tức khắc.
Cho tới bây giờ thì Diệp Thành vẫn không hề từ bỏ hi vọng, hắn có ý chí vô địch, có sức chiến đấu ngoan cường, càng vào thời khắc nguy hiểm hắn càng lạnh lùng không từ bỏ bất cứ hi vọng nào để có thể được sống.
“Muốn sống sót ra ngoài thì phải trảm được hắn”, nhìn tên Diệp Thành giả kia, Diệp Thành thầm nhủ, câu này hắn đã nói vô số lần nhưng vẫn chỉ là lời nói, hắn đã thử rất nhiều đao trảm vào tên Diệp Thành giả kia nhưng đều thất bại.
“Hắn chính là mình bước ra từ đầm Vô Vọng”, Diệp Thành vẫn đang thầm nhủ.
“Cùng cấp với mình, lại không bị kiểm soát bởi sức mạnh của đầm Vô Vọng, muốn giết hắn thì phải mạnh hơn hắn”.
Nghĩ vậy, thần hải của Diệp Thành có linh quang hiển hiện.
Chiến lâu như vậy rồi hắn đã tìm được căn nguyên của vấn đề vào giây phút này.
Phải mạnh hơn hắn, phải mạnh hơn hắn!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.